Black Valentine: Hãy độc thân một cách hoàn hảo
Có những ngày như thế, những ngày tôi chỉ muốn một mình trong thế giới riêng của bản thân, không muốn ai bên cạnh, không muốn kết nối với ai, tắt điện thoại, đóng tất cả các tài khoản xã hội, bỗng dưng tôi muốn biến mất khỏi vòng kết nối của nhân gian.
Mấy ngày này, bạn bè tôi một vài người kết hôn hoặc rục rịch tổ chức lễ cưới, những người khác đều có người cùng hẹn ước dài lâu, tôi dường như là thành phần tách biệt khỏi đa số, một mình dạo bước, một mình đi về. Thi thoảng đứa bạn thân cũng hỏi tôi: “Sao cứ một mình mãi?”; tôi cười đùa bảo: “Người yêu có phải mớ rau ngoài chợ đâu mà cầm ví đi mua về ngay được!”, nhưng kỳ thực tôi chẳng nhớ từ bao giờ mà bản thân chẳng còn nhiều mong muốn được tha thiết yêu thương. Chẳng phải không ai bước tới gõ cửa, chỉ là tôi biếng lười việc mở lòng mà bước ra. Người rồi cũng nản lòng mà rời đi, tôi biết đấy mà chẳng đành lòng níu giữ. Chắc có lẽ thế giới của tôi nhỏ hẹp quá nên mới ngại san sẻ với người ta.

Nếu bạn hỏi tôi rằng đã từng yêu chưa, thì câu trả lời là có, tôi đã từng yêu, cũng đã trải qua hết từ mối tình học trò ngây dại, cho đến tình yêu thời sinh viên chưa đủ chín chắn và cả một mối tình đủ nghiêm túc để khắc cốt ghi tâm. Tôi đã yêu đủ nhiều, đủ thấu để đến một ngày tôi phát hiện ra mình bỗng lười yêu và chỉ muốn yên ổn một mình. Có những lúc tôi cũng tự hỏi mình, rằng đó liệu có phải dấu hiệu của tuổi trẻ phai mờ? Tôi đã từng khao khát được yêu thương biết bao, cố chấp vì tình yêu biết bao, hiện tại, bao nhiệt huyết của tôi đã đi đâu hết, tuổi trẻ sục sôi tôi đã bỏ lại ở đoạn đường nào mà tôi chẳng hay?
Chắc hẳn bạn còn nhớ Định luật bảo toàn năng lượng trong Vật lý: “Năng lượng không tự nhiên sinh ra và cũng không tự nhiên mất đi, mà nó chỉ chuyển đổi từ dạng này sang dạng khác”, và nó thật đúng khi nói về tình trạng của tôi lúc này. Một ngày thức dậy và nhận ra mọi điều vốn rất cơ bản trong chính cuộc sống của mình, tôi thầm thở phào nhẹ nhõm. Nhiệt huyết của tôi chưa từng vơi bớt đi, tuổi trẻ của tôi vẫn còn ở đó, chỉ là nó chuyển sang một hình thái khác, hướng tới những mục tiêu khác mà tôi mong muốn đạt được.
Có thể nói rằng năm 22 tuổi đối với tôi là một cột mốc, và khi tôi bước qua ranh giới ấy, mọi thứ đều thay đổi. Trước năm 22 tuổi, tôi mang dáng dấp của một cô nữ sinh mộng mơ, chưa có dự định tương lai rõ ràng, gắn bó với giảng đường, tận hưởng đời sống sinh viên đơn giản với trái tim mong chờ được yêu thương. Ngày tôi bước qua tuổi 22 cũng là sau khi tôi nhận tấm bằng Đại học ít ngày, rời khỏi giảng đường và bước chân vào những môi trường mới, thực tế, và cũng nhiều thử thách hơn. Sau ngần ấy năm, lần đầu tiên tôi cảm nhận rõ rệt thực lực của mình khi va chạm với xã hội, lần đầu tiên nếm trải cảm giác thất bại bẽ bàng khi phỏng vấn không thành, lần đầu cảm thấy mông lung về tất cả mọi khía cạnh trong cuộc sống, thấy hoang mang trên chính con đường mình đang chọn. Nghe thì có phần tiêu cực, nhưng phải nói rằng chính vì trải qua được những cảm giác như vậy, tôi mới nhận thức được rằng điều cơ bản nhất trong cuộc sống này mà tôi thiếu sót đó là định hình bản thân một cách rõ ràng. Tôi là ai trong cuộc đời này? Tôi mong muốn điều gì? Tôi từng nghĩ mình biết rõ câu trả lời cho đến khi tôi đứng trước những ngã rẽ cuộc đời và phân vân lựa chọn.

Và rồi trên cuộc hành trình mài dũa bản thân, tôi có cơ hội được trải nghiệm nhiều điều mới mẻ, gặp gỡ nhiều người, thử sức ở một vài vị trí công việc khác nhau, chớp mắt một cái, nhìn lại chặng đường đã đi qua, tôi thấy mình lớn phổng lên tự bao giờ, và cũng như vậy, tôi dành sự quan tâm cho nhiều thứ hơn. Hóa ra thế giới của tôi chẳng hề trở nên chật hẹp bớt, chỉ là nó chứa đựng nhiều điều phong phú hơn, đến mức có những ngày tôi thầm công nhận rằng chỉ mình tôi đã quá đủ là một thế giới rồi cơ đấy!
Tôi còn nhớ trong một cuộc phỏng vấn thực tế, một cô gái được hỏi rằng tại sao vẫn chưa có người yêu, cô ấy trả lời: “Người yêu tương lai của tôi không vội thì việc gì tôi phải vội!”. Lời đáp trả thực sự làm cho tôi ấn tượng. Tôi tin rằng không một ai trên thế giới này bị tình yêu chối bỏ, ở đâu đó vẫn có một người dành riêng cho chúng ta và ngày mà người đó đến, chúng ta nhất định sẽ nhận ra. Anh ấy còn chưa đến thì lý do gì mà tôi phải vội vàng? Tôi thỏa mãn với cuộc sống độc thân của mình, yêu thích những điều tôi đang làm, say mê với những kế hoạch mình ấp ủ.
Vậy nên, gửi tới những cô nàng cũng đang độc thân khác: Hãy cứ phơi phới!
-------------------------------------------
Tác giả: Nhiên – Girly
Thực hiện: Yo Le - RadioMe - Nối dài yêu thương
Để có thể tải chương trình về máy hoặc lưu lại chương trình vào playlist cá nhân, bạn hãy Đăng ký trở thành thành viên của mạng xã hội RadioMe nhé! Và nếu bạn có bất kỳ bài viết, tâm sự nào muốn chia sẻ, vui lòng gửi email về địa chỉ camxuc@i-com.vn.
Trạng thái sống tốt nhất của con người: Không vướng bận quá khứ, không sợ hãi tương lai
Mỗi khoảnh khắc đều là vĩnh cửu. Chỉ bằng cách trân trọng cuộc sống trước mắt, bạn mới không hối tiếc về quá khứ hay lo lắng về tương lai.
Phụ nữ tinh tế luôn để 4 đồ vật này trong túi xách
Khi ra khỏi nhà, việc đựng đồ gì trong túi xách cũng thể hiện bạn có phải người con gái tinh tế hay không.
Làm thế nào để quên một người, hạnh phúc tiến về phía trước?
Đừng sống với những kỷ niệm cay đắng. Học cách từ bỏ người bạn yêu khi bạn không thể có được họ là điều tốt đẹp bạn có thể làm cho bản thân.
Vì sao đàn ông hiểu rõ gái ngoan mới là chân ái nhưng vẫn mê mệt gái hư?
Theo ghi nhận, cứ 5 lần là có đến 4 lần nam giới chọn "gái hư" thay vì "gái ngoan". Thậm chí, họ biết rõ đâu mới là sự lựa chọn sáng suốt nhưng lại chẳng bao giờ chọn điều đó.
Mọi thứ đều bớt quan trọng khi bạn không khỏe, ai cũng biết mà chẳng mấy ai tự chăm sóc chính mình
Ai cũng có nhiều việc quan trọng để làm nhưng việc quan trọng nhất là chăm sóc sức khỏe thì lại không được nhiều người để tâm.
'35 tuổi mà vẫn nghèo' cũng không sao cả, đừng gò ép cuộc đời mình vào những định kiến chung
Rất nhiều người bị ám ảnh bởi câu “35 tuổi mà vẫn nghèo là lỗi của bạn”, điều đó chỉ khiến họ càng trở nên sốt ruột và thất vọng về bản thân.
Có nên tin vào linh cảm của mình?
Người xưa có câu "tin vào linh cảm mách bảo" là nói đến việc tin tưởng những cảm nhận của linh tính, thường có cách gọi là tin tưởng vào bản thân.
Bỏ vợ theo bồ 2 năm, chồng cầm xấp tiền với lời thỉnh cầu làm tôi khó nghĩ
Từng khẳng định đó là người anh yêu thương nhất, chồng tôi và vợ mới "đường ai nấy đi" chỉ 2 năm sau đám cưới.
Nghe Nhiều Nhất
-
Mọi thứ đều bớt quan trọng khi bạn không khỏe,...
-
Làm thế nào để quên một người, hạnh phúc tiến...
-
Tình yêu đích thực là khi chúng ta tha thiết...
-
Có nên tin vào linh cảm của mình?
-
Bỏ vợ theo bồ 2 năm, chồng cầm xấp tiền...
-
Vì sao đàn ông hiểu rõ gái ngoan mới là...
-
'35 tuổi mà vẫn nghèo' cũng không sao cả, đừng...
-
Trạng thái sống tốt nhất của con người: Không vướng...
-
Phụ nữ tinh tế luôn để 4 đồ vật này...
